Tam Tự Kinh (Bài 1)
THAY LỜI TỰA
Văn Hoá là hồn thiêng của Đất Nước, mà Thanh niên là rường cột của Quốc Gia, đã có Người có Văn Hóa, tất nhiên con người phải bảo tồn lấy văn hoá, hai chữ Bảo Tồn ấy là nhiệm vụ của mọi người dân trong nước ,chính vì thế mà khi người ta sinh ra năm sáu tuổi là phải đi học, không những học để bảo tồn Văn Hoá mà còn là bước tiến trên con đường Danh Vọng, của chính bản thân mình và gia đình của mình nữa, sách Khổng Tử nói, Tự thân nhi gia, nhi quốc, nhi thiên hạ, thứ đệ tương thừa, nghĩa là từ mình đến nhà, đến nước đến thiên hạ, học từng bậc mà tiến lên.
Ông cha chúng ta thuở xưa đã trước tác bao nhiêu sách vỡ lòng, chép những lời răn dậy của Cổ nhân làm kim chỉ nam để cho con cháu học, sách ấy lưu truyền mãi đến nay như Tam Tự Kinh, Minh Đạo Gia Huấn, Ấu Học Ngũ Ngôn Thi, đều là những sách vỡ lòng của thời để chỏm, và tóc bỏ đuôi gà,
Hôm nay trời đã trọng Xuân nơi tha hương cơn gió lạnh hãy còn quyến luyến buổi đông tàn, ngước áng mây hàng nhìn về Quê Mẹ, lòng còn vấn vương, cây đa quán cũ đầu làng ,Con đò xuôi ngược chở hàng qua sông, ngói đỏ mái trường xưa thời thơ ấu, bỗng nghĩ lại những bài học vỡ lòng, thẫn thờ một phút nhớ cảnh nhớ người bạn gái cùng lớp năm xưa, cô đang học câu Tử bất học, Đoạn cơ chữ, nghĩa là người không học thì không biết chữ gì, khi định thần tôi mới nghĩ rằng tuổi mình đã cao, xa nhà hơn nửa thế kỷ rồi, mà mình đã bỏ quên những buổi ấu thời khi còn để chỏm lúc học vỡ lòng, nên vội vàng gợi trong trí nhớ ra những Bài Học trong sách Tam Tự Kinh mà mình đã học trong buổi vỡ lòng đem ghi chép ra và phỏng dịch nghĩa theo lối thơ ca, để con cháu trong nhà nhớ lại cha ông mình đã học buổi ban đầu, để khuyến khích con em sau này nhớ lấy những lời dậy bảo của bậc Thánh Hiền trong sách vở, Sở học của tôi là Y Học Cổ Truyền Dân Tộc, nên không rộng rãi về kiến thức văn chương, hơn nữa tuổi đã cửu tuần trí đã kém mắt lại mờ nên viết và dịch nghĩa chắc cũng khiếm khuyết nhiều mong rằng các bậc đàn anh, và con cháu anh em xa gần quen biết, nếu thấy có chỗ nào sơ xuất thiếu sót, xin vui lòng chỉ giáo cho, tôi xin bái lĩnh và chân thành cảm tạ.
Để kết thúc thay lời tựa này bằng câu:
Cho con tiền bạc đầy giương,
Không bằng Quyển Sách đầu giường qúy thay
Mai sau hẳn cũng có ngày
Thê phong, Tử ấm, thế này sướng chưa…
Trọng Xuân , ngày 10-9-Kỷ Sửu, (27-10-09)
Thái Hanh - Nguyễn Khắc Nhân
........................................
Cổ Học
Cổ Học ngày nay đã lỗi thời
Mười người theo học, chín người thôi
Cô hàng bán sách lim rim ngủ
Cậu khóa thư sinh chấp chổm ngồi
Sĩ khí rụt rè gà thấy cáo
Văn chương bừa bãi đấm ăn xôi
Tôi đâu dám mỉa làng tôi nhỉ
Trình lại ông Tiên Thứ Chỉ tôi,
(Vô danh)
........................................
TAM TỰ KINH NGUYÊN CHỮ HÁN DIỄN CA
Mở Bài
Người tai mắt đứng trong trời đất
Hãy bảo nhau đừng vất sách đi
Học để biết xét biết xuy
Học câu Lễ Nghĩa, tinh vi cho tường
Giáo dục tuy có nhiều phương
Nhưng trong cốt yếu là đường cần chuyên,
Sách học vở lòng của bậc tiền bối chúng ta thời xa xưa.
........................................
Tam Tự Kinh
三字經
Bài 1. Nguyên chữ Hán
Nhân chi sơ, Tính bản thiện, Tính tương cận,
Tập tương viễn, Cẩu bất giáo, Tính nãi thiên,
Giáo chi Đạo, Quý dĩ chuyên, Tích Mạnh Mẫu,
Trạch lân sử, Tử bất học, Đoạn cơ trữ
Đậu Yên Sơn, Hữu nghĩa phương, Giáo ngũ tử,
Danh câu dương,
人之初, 性本善, 性相近, 習相遠,
苟不教, 性乃偏, 教之道, 貴以專,
昔孟母, 擇邻史, 子不學, 斷機杼
竇燕山, 有義方, 教五子, 名俱揚
Diễn ca
Người xưa tính nết hiền lương
Trí còn non nớt chưa tường sâu xa
Nếu không học, tập, hẳn là
Tính tình thiên lệch lòng đà riêng tư
Học lễ nghĩa, học văn từ
Cần chuyên hai chữ xem như hàng đầu
Mẹ Thày Mạnh Tử có câu
Chọn Thày chọn bạn cùng nhau học hành
Người mà không học hư nhanh
Không biết cầm bút vạch thành nét chi
Yên Sơn ngày trước khéo xuy
Lấy câu Lễ Nghĩa làm vì dậy con
Năm cây Quế nhỏ còn non
Dần dà nay đã lớn khôn trưởng thành
Người nào học cũng nên danh
Mũ chuồn đai bạc hiển vinh như người
Ngồi buồn nghĩ cũng nực cười
Có người không học cũng đòi làm ông,
Con đường học vấn mênh mông
Càng học càng thấy chưa thông hết mà,
Thái Hanh
Hết phần 1
