Em Đi Rồi
iku
Em đi rồi, lòng anh như xoáy nước
Vực đêm sâu ơi ới mắt tình sâu
Nụ hôn nào lảng vảng bến chiêm bao
Để anh nhớ mãi mùi hương dạ thảo
Em đi rồi, chiều nhìn song mắt cáo
Thấy miếng cười châu ngọc của em xưa
Còn rớt lại trong lòng người cuối phố
Sáng lung linh… anh thôi mộng sông hồ!
Em đi rồi, ngơ ngác cả câu thơ
Buồn sáu tám vẫy theo người thiên lý
Phút bên nhau sao nồng nàn đến thế
SàiGòn giờ cô lẻ một bờ vai…
Thấy dáng anh, Chúa cũng thở dài
Thương câu hát Mẹ ru ngày trước
“Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm người ơi…”
Em đi rồi, rượu chuốc tràn môi
Anh lấp liếm từng ngày trống rỗng
Đọc cuốn sách cũng không còn chú mục
Bởi bần thần theo một bóng hình ai…

Trần Dzạ Lữ
Vực đêm sâu ơi ới mắt tình sâu
Nụ hôn nào lảng vảng bến chiêm bao
Để anh nhớ mãi mùi hương dạ thảo
Em đi rồi, chiều nhìn song mắt cáo
Thấy miếng cười châu ngọc của em xưa
Còn rớt lại trong lòng người cuối phố
Sáng lung linh… anh thôi mộng sông hồ!
Em đi rồi, ngơ ngác cả câu thơ
Buồn sáu tám vẫy theo người thiên lý
Phút bên nhau sao nồng nàn đến thế
SàiGòn giờ cô lẻ một bờ vai…
Thấy dáng anh, Chúa cũng thở dài
Thương câu hát Mẹ ru ngày trước
“Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm người ơi…”
Em đi rồi, rượu chuốc tràn môi
Anh lấp liếm từng ngày trống rỗng
Đọc cuốn sách cũng không còn chú mục
Bởi bần thần theo một bóng hình ai…
Trần Dzạ Lữ
